Cậu biết không, cậu là mối tình đầu của tớ đấy. Cậu đến bất ngờ, mang đến cho tớ nỗi sợ hãi ánh mắt tinh nghịch. Trước đây, bạn bè vẫn nói tớ có đôi mắt làm người khác phải…sợ. Tớ tự hào vì có thể nhìn thẳng vào mắt mọi người với sự tự tin nhất, và hiểu rõ trái tim họ. Nhưng giờ đây, tớ sợ ánh mắt cậu ngay từ ngày đầu tiên…
Trước đây, tớ là cô nàng có niềm kiêu hãnh cao vời vợi. Tớ chẳng thích đùa, và nếu bạn bè mà lỡ phạm vào khu cấm thì…sẽ có sóng gió đấy. Nhưng cậu cho tớ cảm giác tức giận, tưởng chừng như bị xúc phạm nặng nề nhưng vẫn không thể nổi nóng, mà chỉ im lặng cả ngày. Từ trước tới nay, niềm hạnh phúc duy nhất của tớ là mang lại niềm vui cho mọi người, tớ luôn cố gắng làm tốt việc đó và xem đó như là nhiệm vụ của mình. Nhưng cậu cho tớ biết tớ cũng có thể được người khác mang đến nụ cười .
Cậu có biết điều làm tớ tự hào nhất về bản thân mình là gì không? Đó là tớ không bao giờ ghen tị với người khác. Cậu cho tớ cảm giác ghen tị mà tớ chưa từng có, tớ ghen tị với cô bạn nào đó quen cậu từ hồi cấp I, được cậu nhắc tới với những người bạn của cậu. Ngày trước, tớ vẫn thường đón nhận mọi điều xấu với sự bình thản đến nỗi lạnh lùng, đáng sợ. Nhưng cậu giúp tớ đón nhận những con điểm xấu, những chuyện buồn bằng niềm tin, nụ cười hy vọng thật sự chứ không phải sự cố gáng gượng gạo như trước kia.
Trước đây tớ vẫn thường tự đứng dậy một mình sau mỗi thất bại, tớ sợ cảm giác dựa dẫm, trở thành gánh nặng cho người khác. Nhưng bây giờ, mỗi khi buồn, tớ lại mong cậu ở bên tớ, dù cậu không làm chỗ dựa cho tớ, cậu vẫn giúp tớ đứng lên thật mạnh mẽ cùng niềm vui. Trước đây, bạn bè ngưỡng mộ tớ về cách tớ làm chủ mọi cảm xúc của mình, tớ chẳng bao giờ “giận cá chém thớt”, chưa ai có thể làm cho tớ vui hay buồn cả ngày, chưa sự việc gì có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc của tớ. Nhưng giờ đây, tớ cười tủm tỉm trên mọi con đường tớ đi qua khi tớ và cậu không có chiến tranh, hay có thể im lặng cả ngày (trước đây, đó là điều chưa bao giờ có)…vì cậu.
Cậu có biết, tớ chưa bao giờ bắt mình hứa không, vì mọi đièu khi đã quyết tâm tớ đều có thể làm được, nhưng…tớ đã hơn hai lần hứa với nhỏ bạn thân và cũng từng ấy lần bắt bản thân “không thích cậu”. Tớ đã làm được nhưng không thể kéo dài tình trạng ấy, thật khó làm như thế khi tớ thấy cậu - anh chàng luôn mang tiếng cười đến mọi nơi mình đi qua, lại đứng lặng lẽ một mình trên hành lang, với đôi mắt kiêu hãnh và cô đơn… Con người kiêu ngạo trong tớ đã hơn hai lần chịu thua cô nàng chân thành mà cho phép trái tim mình chừa một ngăn nhỏ cho cậu, tớ tin là tớ có thể giữ kín tình cảm này cho tới khi trưởng thành và xác định được nó là gì, nhưng…
Từ mai, tớ phải đến một nơi khác rồi. Cuộc sống luôn có nhiều con đường, nhiều ngã rẽ. Có thể ban đầu ước mơ của chúng ta là hai con đường song song, nhưng rồi lại rẽ cùng một hướng và gặp nhau ở hiện tại, nhưng từ ngày mai, ước mơ của chúng ta sẽ mãi tách rời nhau đấy, cậu biết không? Lần này, tớ không hứa với bản thân mình, không hứa với ai cả, nhưng tớ sẽ không để cậu ảnh hưởng đến tâm trạng tớ nhiều nữa đâu bởi ngày hôm qua, tớ đã nhìn thấy ánh mắt ấy…ánh mắt lạnh đến nỗi tàn nhẫn, ánh mắt không còn đốt lên trong tớ ngọn lửa thôi thúc tớ đến bên cậu, mà ngược lại, đẩy tớ ra xa cậu nhiều lắm, xa hơn cả trước khi chúng ta gặp nhau….. Tớ đã nói với cậu rồi mà, tớ sẽ ở bên người cần tớ, nhưng hôm qua, cậu lại….
Cậu đã cho tớ nhiều quá, nhưng tớ vẫn chưa xác định được tình cảm đó là gì, sao cậu đã vội dùng ánh mắt ấy….Với cậu, tớ cũng như bao người khác thôi, phải không? Khoảnh khắc ấy, tớ biết mọi thứ sẽ quay lại như cũ, tớ vẫn sẽ lại là nàng công chúa đầy kiêu hãnh, chờ đợi chàng hiệp sĩ thật sự của mình, nhưng tớ vẫn thấy khó chịu lắm. Thời gian sẽ giúp tớ thôi. Thiếu cậu, cuộc sống của tớ vẫn cứ tiếp diễn mà, có lẽ, tớ sẽ cố gắng để “yêu thêm lần nữa” – yêu nhừng thứ bình dị nhất mà cuộc sông đã giành tặng cho tớ.
Đã đọc: 1256 |