Bốn ngọn nến đang chậm rãi cháy trong một căn phòng. Bầu không gian trong phòng tĩnh lặng tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của những ngọn nến.
Cây nến thứ nhất than vãn: “Ngọn lửa của ta là biểu tượng của sự thái bình, hoà thuận. Thế nhưng đời nay những cái đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng gươm súng, người với người, thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng chẳng mấy khi không cãi cọ”. Thế rồi ngọn nến leo lắt, ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt hoàn toàn.
Ngọn nến thứ hai vừa lắc lư vừa kể lể: “Ta là niềm tin. Thế nhưng trong thế giới này hình như ta đã trở nên kẻ thừa thãi, một món xa xỉ. Biết bao kẻ sống chạy theo thời không cần tới niềm tin”. Nói rồi ngọn nến từ từ tắt, tỏa ra một làn khói trắng luyến tiếc.
“Ta là tình yêu- ngọn nến thứ ba nói– Nhưng ta không còn đủ sức để tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta qua một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với những người ruột thịt nhất của mình”. Dứt lời phẫn nộ, ngọn lửa vụt tắt.
Căn phòng trở nên tối tăm hơn. Chỉ còn một ngọn nến nằm tận góc xa vẫn tiếp tục phát ra ánh sáng, nhấp nháy như ngôi sao độc nhất giữa bầu trời đêm âm u.
Bất chợt một cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé thốt lên: “Tại sao các bạn không cháy nữa? Cuộc sống này luôn cần tới các bạn. Hoà bình, Niềm tin và Tình yêu phải luôn tỏa sáng tới cùng kia mà!”. Cây nên thứ tư nãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong góc phòng lên tiếng đáp lời cô bé: “Đừng lo. Tôi là Hy vọng. Nếu tôi còn cháy, dù ngọn lửa rất mỏng manh, chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Hoà bình, Niềm tin và Tình yêu”.
Mắt cô bé sáng lên. Cô bé dùng cây nến thứ tư– Hy vọng- thắp sáng trở lại các cây nến khác.
Đã đọc: 538 |