Thử thách, sai lầm, rồi sửa chữa sai lầm... Đó là một con đường đầy chông gai. Nhưng đối với những người có lòng quả cảm, đức kiên trì, và tính ưa mạo hiểm, nó là con đường để dẫn đến thành công.
Cách đây không lâu tôi cùng đi với một người bạn- vốn vừa mới mở một dịch vụ trang trí nội thất đến nhà một khách hàng. Bà này rất giàu nhưng già và rất khó tính. Bạn tôi thú nhận: "Mình cũng không biết có được việc không. Nghe nói bà ta đã từ chối tất cả những cửa hiệu trang trí khác trong thành phố".
Khi chúng tôi đã nghiên cứu kỹ căn nhà, và bạn tôi trình bày những ước lượng ban đầu của mình thì bà ta bỗng nhiên nhìn chằm chặp vào mặt bạn tôi và nói: "Cô đã mắc phải sai lầm nào chưa?".
"Ồ dĩ nhiên, thưa bà". Bạn tôi giật mình, trả lời.
"Thế thì tốt", bà lão nói, "Thế thì cô có thể tiến hành công việc được. Tôi không muốn mất thời gian vô ích với những người trước nay chưa có dịp học hỏi từ những sai lầm của mình".
Sai lầm không chỉ là một điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống mà con người phải chấp nhận, nó còn là một yếu tố hết sức cần thiết trong suốt cuộc đời. Không sử dụng được những kinh nghiệm rút ra từ những lần vấp ngã, chúng ta sẽ không bao giờ thông thạo bất cứ một công việc gì. Nhưng nhiều người trong chúng ta lo sợ rằng mình sẽ thất bại hay mình sẽ làm trò cười cho thiên hạ, đã bỏ đi những thú vui, những giây phút phiêu lưu. Bản ngã của chúng ta có thể bị ảnh hưởng đôi chút thật đấy, nhưng sự thật là hầu thư không có ai nhìn chúng ta bằng ánh mắt chăm chú và chỉ trích như chúng ta tưởng.
Tôi có một người bạn vốn là chủ bút của một tờ báo nọ. Bề ngoài xem ông ta rất tự tôn, nhưng có một lần ông ta thú nhận rằng đã nhiều năm ông ta xem những người khác đi trượt tuyết ông ta cũng có ý muốn tập xem sao, nhưng ý nghĩ đó bị kềm lại bởi vì sợ mình sẽ tỏ ra rất vụng về. Cuối cùng, khi ông ta đã đến tuổi trung niên, ông ta mới chợt nghĩ ra rằng nếu bây giờ ông ta khòng đi trượt tuyết thì sau này chác sẽ không bao giờ có dịp. "Dĩ nhiên trông tôi rất vụng về buồn cười", ông ta vui vẻ nói, "nhưng tôi không thèm để ý đến điều đó. Tôi chỉ biết là tôi đang làm được một điều mà tôi đã ao ước từ lâu, và tôi đã có được một thời gian tuyệt vời". Những người khác, chẳng những không hề nhìn ông ta với một vẻ châm biếm nào, mà trái lại còn khâm phục lòng ham hiểu biết và học hỏi của ông ta.
Hãy dũng cảm đương đầu với những sai lầm. Trong bất cứ điều gì mới mẻ mà bạn đang cố gắng thực hiện, bao giờ cũng có những người giỏi hơn bạn, kinh nghiệm hơn bạn. Nhưng con người sống không chỉ để cạnh tranh. Mục đích hàng đầu mà con người luôn tìm kiếm, đó là hạnh phúc. Những nhà họa sĩ nghiệp dư chẳng hạn. Mục đích của họ không phải là một cuộc triển lãm ở viện bảo tàng nghệ thuật. Họ chỉ muốn thỏa mãn những động cơ xúc cảm nghệ thuật của mình. Những tiêu chuẩn về sự hoàn thiện không thể nào chỉ làm đầu óc chúng ta được thanh thản. Nếu chúng ta chấp nhận một sự thật dễ chịu là chúng ta chưa được hoàn hảo sớm chừng nào thì chúng ta sẽ đạt được những mục tiêu cá nhân và nghề nghiệp sớm chừng nấy.
Những tấm gương thành công nhất trong cuộc sống là những người coi thành công và thất bại có giá tri như nhau. Những người như thế không bao giờ bỏ phí cảm xúc của mình để tiếc rẻ vô ích trước những sự đã rồi mỗi khi họ mắc sai lầm. John D.Rockefeller hồi tưởng về cha của mình: "Chưa bao giờ tôi nghe ông ấy thốt ra một lời tiếc rẻ. Đối với ông ta, tất cả những gì xảy ra là ngoài ý muốn. Làm thế nào để sửa chữa những thiệt hại, làm thế nào để khôi phục lại, làm thế nào để biến thất bại hiện thời thành thắng lợi sắp tới. Đó là những điều mà ông ấy nghĩ ngay đến trong những trường hợp như thế trong suốt cuộc đời của mình".
Đôi khi những bậc cha mẹ muốn con cái được hoàn thiện đã đặt ra những tiêu chuẩn quá cao, khó có thể thực hiện được. "Họ bảo con cái làm điều này tránh điều nọ thường xuyên quá đến nỗi họ hết sức thất vọng khi con cái họ không đạt đến nổi những tiêu chuẩn quá cao do họ đặt ra". Bonaro W. Overstreet nói như thế trong quyển Nguyên do của sợ hại của mình, "thành thử làm cho con cái luôn lo sợ vì ám ảnh một sự thất bại và sẽ tự ti mặc cảm nếu sự thất bại đó đến thật sự".
Một trong những điều đầu tiên mà chúng ta cần phải nhận ra là thành công bao giờ cũng theo sau một quá trình tự nhiên những thử thách và vấp ngã.
Charles F. Kettering, một nhà sáng chế ôtô đã chỉ rõ: chúng ta có khuynh hướng quảng cáo cho con cái chúng ta những thành quả của con người: TV, radio, máy điện thoại, thuốc trị bệnh... Nhưng chúng ta không cho chúng biết con người đã phải gian khổ như thế nào mới khám phá ra những bí mật kỳ diệu này. Chúng ta cần phải cho chúng biết mọi sự không phải dễ dàng, kết quả không thể đến ngay từ lúc ban đầu được".
Nhiều thành tựu chỉ đạt được sau khi đã trải qua những sai lầm mạo hiểm và chính những sai lầm này là hành trang để đưa chúng ta đến thành công. Thời còn trẻ Winston Churchill mắc phải nhiều sai lầm ngu ngốc khó có thể chấp nhận được khiến cho báo chí phê bình là "thiếu tính cẩn thận và khả năng phán đoán". May mắn thay, ông ta đã không để lời dè bĩu chê bai đó cắt đứt con đường hoạt động của mình.
Chấp nhận sai lầm mang một tính khôi hài, và sự khôn ngoan này thường đến với con người rất trễ. Nhưng hãy nhớ những lời của Emerson: "Kết thúc một ngày và hoàn tất những gì trong ngày. Bạn đã làm những gì bạn có thể làm. Chắc chắn sẽ có những sai lầm ngốc nghếch đến với bạn. Hãy quên nó ngay đi. Ngày mai sẽ là một ngày mới. Hãy bắt đầu ngày mới một cách tốt đẹp, thanh thản, với một tinh thần cao để chấm đứt những điều ngốc nghếch cũ".
Đã đọc: 336 |