Trời xuân vắng. Cỏ cây rên xào xạc,
Bóng đêm luôn hoảng hốt mãi không thôi.
Gió xuân lạnh, ngàn sau, thôi ca hát,
Trăng xuân sầu, sao héo, cũng thôi cười.
Trên đồi lạnh, Tháp Chàm sao ủ rũ,
Hay hận xưa muôn thủa vẫn chưa nguôi?
Hay lãnh đạm, Hời không về Tháp cũ,
Hay xuân sang, Chiêm nữ chẳng vui cười?
Bên Tháp vắng, còn người thi sĩ hỡi,
Sao không lên tiếng hát đi người ơi?
Mà buồn bã, âu sầu trong đêm tối,
Người vẫn nằm há miệng đớp sao rơi?
Đã đọc: 309 |